Đêm …
Có lẽ chưa bao giờ trong đời tôi trải qua một đêm dài như thế…
Thời gian lừng lững trôi trong đêm đen tĩnh lặng, gió dưới mé sông thổi lên lồng lộng, xô vào vách gỗ nghe lạch cạch, tôi cố nén tiếng thở dài …
Sau đêm nay thôi, tôi đã không còn ở trên mảnh đất này nữa, sẽ không còn những ngày ra đồng cùng cha, sẽ không còn những lúc đi cắm câu kiếm thêm mớ cá cho má ra chợ bán sớm, sẽ không còn những bình minh ló dạng trên cánh đồng còn thở hơi sương, sẽ không còn bình yên và hạnh phúc …
Nhưng mà. Đôi khi cuộc sống không ta người ta nhiều lựa chọn. Cuộc sống quê nghèo ngày càng khó khăn, chật vật trong cái nghèo khi phải nghỉ học sớm để phụ cha mẹ vừa kiếm tiền nuôi em ăn học vừa để chữa bệnh cho mẹ. Làm chẳng đủ ăn, đã có lúc cái nghèo trở thành sự ám ảnh đeo bám tôi trong mỗi giấc mơ. Trong giấc mơ ấy là bữa cơm chỉ còn vừa đủ 3 chén cho 3 đứa em nhỏ dằn bụng, là đôi vai cha oằn mình vác lúa, là những cơn đau kìm trong tiếng nén của mẹ, là cả giấc mơ một ngày nào nó trở thành bác sĩ để chữa lành những cơn đau đã tạm gác qua một bên … cho một giấc mơ khác lốn hơn, giấc mơ đổi đời.
Và tôi quyết định lựa chọn lên đường sang xứ người để tìm cho gia đình một con đường thoát nghèo, một cơ hội mong manh để đưa những cơn đau khỏi mẹ, một cuộc sống khấm khá hơn sau nhiều ngày đắn đo suy nghĩ. Vài năm thôi, chỉ vài năm nữa, tôi sẽ trở về, sửa sang lại căn nhà, mua thêm cho cha mẹ vài bộ quần áo mới, lo cho mấy đứa em ăn học đàng hoàng, để không phải thêm một ước mơ nào phải dang dở. Dẫu biết là xa rồi sẽ nhớ, nhớ rất nhiều …
Đêm … Chợt nghe tiếng trở người của mẹ. Chắc phòng bên cũng có người không ngủ.
Con hứa sẽ trở về.