Đến khi con đủ lớn để nhận ra vì cuộc sống mưu sinh mà ba phải đi lao động ở xa, vài năm mới sắp xếp về thăm mấy má con một lần, vì chi phí cho mỗi lần đi về cũng không phải là rẻ. Thời gian ba đi làm xa, tụi con lớn lên nhờ bàn tay chăm nom của má.
Má có lịch làm việc siêu dày đặc, có lẽ hơn cả tổng thống, vì cả ngày từ sáng sớm đến tận khuya má cứ quần quật trước sau trông nom mọi việc, cứ thế quanh năm suốt tháng, có lúc nào ngơi nghỉ đâu.
Vì tụi con, má có thể làm được mọi thứ, bất cứ khó khăn nào cũng sẽ được má giải quyết trong vòng 1 phút 30 giây. Từ cái quần bị rách mất đầu gối, cái áo lấm lem té khi trời mưa, đến bài tập ở lớp hay sửa điện, sửa đồ đạc trong nhà khi tụi con còn nhỏ, … Hễ bất cứ lúc nào tụi con cần, má đều ở bên cạnh.
Chưa đâu, má còn có cái biệt tài “đi guốc trong bụng” nữa, tụi con mà có chuyện gì là má chỉ cần nhìn qua đã biết. Hỏi má, má cười: má đẻ ra bây, nuôi bây tới giờ, hông lẽ còn không biết tính nết bây ? Bởi vậy, có chuyện gì cũng đâu có giấu được má, nên thôi cứ khai ra cho nhẹ lòng, từ chuyện trường lớp ngày nhỏ đến chuyện tình cảm khi chập chững vào đời, … có má chỉ dạy, tự nhiên thấy an lòng.
Trong lòng tụi con, má lúc nào cũng là siêu nhân. À, trừ những lúc ba về thăm nhà. Khi ba về, má tự nhiên khác hẳn, nên ba không biết đâu. Có ba ở nhà, má tạm gác công việc siêu nhân qua một bên để trở về với những điều giản dị và chân phương, dịu dàng và cần được che chở. Sửa điện, sửa xe, chặt mấy bụi cây sau nhà, trồng thêm dăm ba bụi xả, … trước giờ má làm hết. Nay có ba rồi, má nhờ lại ba, hổng phải vì má hông làm được, mà vì má muốn làm gì, ở đâu, cũng có bóng dáng ba trong đó.
Mấy tháng nay, trở trời, má hay mệt, sức khỏe má cũng không còn như trước. Siêu nhân thì cũng có lúc phải về hưu chứ ba, có tuổi rồi, cũng cần có ai đó cạnh bên. Mười mấy năm làm siêu nhân, đã đến lúc tụi con trưởng thành và làm siêu của ba má rồi. Ba má cũng cần được nghỉ ngơi, giờ thế giới đã có tụi con lo. Tụi con chỉ mong ba sớm kết thúc hợp đồng lao động ở Đài Loan xa xôi và trở về với gia đình mình.
Đã lâu rồi nhà mình chưa đông đủ. Tụi con nhớ ba.